‘Nếu con tin tưởng, con  sẽ được thấy vinh hiển của Thiên Chúa’.

 

Chứng từ và lời cảm tạ của nữ tu là người cảm nhận rằng đă được Đức Gioan Phaolô II chữa lành

 

 

Nữ tu này là Marie-Simon-Pierre, 46 tuổi, ḍng Chị Em Nhỏ Bé của Vai Tṛ Làm Mẹ Công Giáo, người đă qui việc được chữa lành bệnh lẩy bẩy cho Đức Gioan Phaolô II, vị Giáo Hoàng cũng bị cùng một chứng bệnh khi c̣n sống. Sau đây là tài liệu được phổ biến bởi vị cáo thỉnh viên nhân ngày kỷ niệm 2 năm băng hà của Đức Gioan Phaolô II, 2/4/2005-2007, cũng là ngày kết thúc tiến tŕnh án phong thánh cấp giáo phận.

 

Tôi được định bệnh vào tháng 6/2001. Chứng bệnh này làm tổn thương tới phía bên trái của thân thể tôi, gây khó khăn cho tôi rất nhiều, v́ tôi lại thuận tay trái. Sau 3 năm, giai đoạn đầu của chứng bệnh này từ từ tiến triển, với những triệu chứng trở nặng, làm gia tăng t́nh trạng run rẩy, sơ cứng, đớn đau và mất ngủ.

 

Bắt đầu vào ngày 2/4/2005, tôi bắt đầu cảm thấy sa sút hằng tuần. Ngày ngày tôi cảm thấy trở thành vô dụng. Tôi không c̣n viết được nữa (v́ thuận tay trái như tôi đă nói), nếu có cố gắng th́ những ǵ tôi viết cũng khó hiểu. Tôi không c̣n lái xe được nữa, trừ khi lái gần gần thôi, v́ chân trái của tôi đôi khi bị khựng lại, thậm chí rất lâu, mà t́nh trạng sơ cứng khiến cho việc lái xe trở nên khó khăn. Ngoài ra, để làm việc ở bệnh viện, bao giờ tôi cũng cần phải có nhiều giờ hơn. Tôi hoàn toàn bị kiệt quệ.

 

Sau khi được định bệnh, rất khó cho tôi trong việc theo dơi Đức Gioan Phaolô trên truyền h́nh. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rất gần gũi với ngài trong lời cầu nguyện và tôi biết rằng ngài có thể hiểu được những ǵ tôi đang trải qua. Tôi ca ngợi sức mạnh và ḷng can đảm của ngài, và chúng đă phấn khích tôi không bỏ cuộc và yêu thích chịu đựng khổ đau. Chỉ có t́nh yêu mới làm cho tất cả mọi sự ấy có ư nghĩa mà thôi. Đó là một cuộc chiến đấu hằng ngày, thế nhưng tôi chỉ có một ước vọng đó là sống cuộc chiến đấu này bằng đức tin và yêu mến kết hiệp với ư muốn của Chúa Cha.

 

Vào Phục Sinh năm 2005, tôi muốn nh́n thấy Đức Thánh Cha trên truyền h́nh, v́ tận sâu xa trong ḷng tôi cảm thấy rằng có lẽ đây là lần cuối cùng tôi có thể làm như thế. Suốt cả buổi sáng tôi sửa soạn cho cuộc ‘gặp gỡ’ này (ngài đă nhắc nhở tôi về những ǵ tôi trải qua trong ba năm). Thật là khó cho tôi, v́ c̣n quá trẻ. Tuy nhiên, một việc xẩy ra bất ngờ khi làm việc khiến tôi không thể nh́n thấy ngài.

 

Tối ngày 2/4/2005, toàn thể cộng đoàn tụ họp lại để tham dự vào đêm canh thức nguyện cầu ở Quảng Trường Thánh Phêrô, qua truyền h́nh Pháp quốc ở giáo phận Balê (KTO). Nghe thấy thông báo về việc băng hà của Đức Gioan Phaolô II, toàn thể thế giới của tôi trở thành tiêu tan. Tôi đă mất đi người bạn duy nhất có thể hiểu tôi và hiến cho tôi sức mạnh tiến bước. Trong những ngày ấy, tôi cảm thấy hết sức trống rỗng, thế nhưng tôi cũng tin tưởng vào sự hiện diện sống động của ngài.

 

Vào ngày 13/5, lễ Đức Mẹ Fatima, Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI chính thức loan báo về việc đặc biệt chuẩn chước cho việc bắt đầu án phong chân phước và phong hiển thánh cho Người Tôi Tớ Chúa Gioan Phaolô II. Bắt đầu vào ngày 14/5, các chị em ḍng của tôi ở tất cả mọi cộng đồng Pháp quốc và Phi Châu đă bắt đầu xin Đức Gioan Phaolô II chuyển cầu cho việc chữa lành của tôi. Họ không ngừng cầu nguyện, liên lỉ nguyện cầu, cho tới khi nghe thấy tôi được khỏi bệnh.

 

Bấy giờ tôi đang nghỉ hè. Vào ngày 26/5, sau khi kết thúc giai đoạn nghỉ ngơi, tôi trở lại với cộng đoàn, hoàn toàn kiệt sức v́ bệnh tật của ḿnh. ‘Nếu con tin tưởng, con sẽ được thấy vinh quang Thiên Chúa’: đó là câu Phúc Âm Thánh Gioan mà tôi giữ bên ḿnh từ ngày 14/5. Thế nhưng, vào ngày 1/6, tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi cần phải chiến đấu chỉ để đứng được và bước đi.

 

Vào chiều ngày 2/6, tôi đến gặp bề trên của tôi để xin mẹ cho tôi được nghỉ việc. Mẹ xin tôi hăy cố gắng gượng thêm chút nữa, cho tới khi trở lại Lộ Đức vào Tháng 8, rồi thêm: ‘Đức Gioan Phaolô II vẫn chưa nói năng ǵ cả’. Ngài chắc chắn hiện diện ở cuộc gặp gỡ xẩy ra một cách b́nh an và thanh thản như thế. Đoạn, vị  bề trên của tôi trao cho tôi cái bút, yêu cầu tôi viết chữ ‘Gioan Phaolô II’. Bấy giờ là 5 giờ chiều. 

 

Tôi đă viết một cách khó khăn ‘Gioan Phaolô II’. Khi tôi nh́n vào chữ viết không rơ ràng, tôi giữ thinh lặng trong giây phút. Thế rồi ngày hôm đó qua đi như b́nh thường.

 

Vào lúc 9 giờ tối, sau kinh tối, tôi rời văn pḥng về pḥng của ḿnh. Tôi cảm thấy cần phải lấy bút viết, như thể có ai đó bảo tôi làm như thế: ‘Hăy cầm lấy bút mà viết’. Bấy giờ là 9:30 hay 9:45 tối.

 

Và chữ viết của tôi hoàn toàn rơ ràng! Bàng hoàng! Tôi nằm trên giường, mà ḷng cứ cảm thấy ngỡ ngàng.

 

Đúng hai tháng sau khi Đức Gioan Phaolô II về nhà Cha. Tôi thức giấc vào lúc 4:30 sáng, cảm thấy lạ lùng v́ có thể ngủ được. Tôi đột nhiên xuống khỏi giường: Thân xác của tôi không c̣n đớn đau nữa, không c̣n bị t́nh trạng sơ cứng và bên trong tôi không c̣n như trước nữa.

 

Thế rồi, tôi cảm thấy có một tiếng gọi trong ḷng và một ước muốn mănh liệt đến cầu nguyện trước Thánh Thể. Tôi vào nhà nguyện và ở đó tôn thờ. Tôi đă cảm thấy hết sức an b́nh và lành mạnh; một cảm nghiệm quá ư là lớn lao, một mầu nhiệm, khó ḷng mà diễn tả lên lời.

 

Vẫn ở trước Chúa Giêsu Thánh Thể, tôi đă suy niệm Mầu Nhiệm Ánh Sáng của Đức Gioan Phaolô II. Vào lúc 6 giờ sáng, tôi đển chung dự với chị em trong nhà nguyện để cầu nguyện trước khi cử hành Thánh Lễ. Tôi phải bước đi được chừng 50 mét, và vào bấy giờ tôi mới thấy rằng, khi tôi đang bước đi, cánh tay trái của tôi vung vẩy bên cạnh tôi. Nó không c̣n bất động nữa. Tôi cũng cảm thấy một cái ǵ nhẹ nhàng và một cái ǵ linh hoạt về thể lư mà tôi không cảm thấy một thời gian cũng khá.

 

Trong cuộc cử hành Thánh Lễ, tôi cảm thấy hân hoan và an b́nh. Đó là ngày 3/6, Lễ Thánh Tâm Chúa. Khi chúng ta xong Thánh Lễ, tôi tin rằng tôi đă được chữa lành. Tay của tôi không c̣n run ray. Tôi đi viết lại và vào buổi trưa tôi đột nhiên thôi uống thuốc.

 

Vào ngày 7/6, theo hẹn, tôi đă đến gặp bác sĩ thần kinh là người từng săn sóc cho tôi 4 năm qua. Cả ông nữa cũng rất ngỡ ngàng khi nhận thấy t́nh trạng đột nhiên biến mất của tất cả mọi triệu chứng liên quan tới bệnh tật này, bất chấp việc ngưng chữa trị 5 ngày trước cuộc gặp gỡ đó. Một ngày sau, bề trên tổng quyền của tôi xin toàn thể các cộng đoàn hăy dâng lời tạ ơn. Hết mọi cộng đoàn bấy giờ bắt đầu tuần chín ngày giành cho Đức Gioan Phaolô II.

 

Giờ đây đă 10 tháng trời không có một chữa trị nào. Tôi đă bước đi b́nh thường lại, không c̣n khó khăn viết lách và thậm chí lái xe đi xa cũng được. Tôi cảm thấy như thể tôi đă được tái sinh: Đó là một sự sống mới v́ nó không giống như trước nữa.

 

Hôm nay, tôi có thể nói rằng người bạn đă ĺa bỏ trái đất của chúng ta giờ đây lại gần gũi với trái tim của tôi hơn. Ngài đă làm gia tăng trong tôi ước muốn tôn thờ Bí Tích Thánh và mến yêu Thánh Thể, những ǵ đang chiếm một chỗ ưu tiên trong đời sống thường ngày của tôi.

 

Những ǵ Chúa đă để cho tôi có thể trải qua nhờ việc chuyển cầu của Đức Gioan Phaolô II là một mầu nhiệm lớn lao, khó ḷng mà diễn tả bằng lời nói… thế nhưng không có ǵ là bất khả đối với Thiên Chúa hết.

 

Thật sự là thế: ‘Nếu con tin tưởng, con  sẽ được thấy vinh hiển của Thiên Chúa’.

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày 1/4/2007